Trong ngành công nghiệp nhựa, để biến những hạt nhựa tái sinh xỉn màu hoặc nhựa nguyên sinh hơi ngả vàng thành thành phẩm trắng tinh khôi, chất tẩy trắng quang học là phụ gia không thể thiếu. Thế nhưng, ranh giới giữa việc tạo tính thẩm mỹ và đảm bảo an toàn vệ sinh là rất mong manh. Hiểu rõ về độc tính, khả năng thôi nhiễm và giới hạn sử dụng của loại chất này là trách nhiệm đạo đức và pháp lý của mọi doanh nghiệp sản xuất.
1. Cơ chế thôi nhiễm và nguy cơ tiềm ẩn

Về bản chất, chất tẩy trắng quang học là các hợp chất hóa học có khả năng hấp thụ tia UV và phát sáng xanh. Mối lo ngại lớn nhất đối với sức khỏe nằm ở khả năng "thôi nhiễm" (migration) của chúng.
Nếu chất tẩy trắng không được liên kết chặt chẽ trong cấu trúc mạch polymer của nhựa, hoặc nếu sử dụng quá liều lượng bão hòa, chúng có xu hướng di chuyển ra bề mặt sản phẩm. Khi người dùng tiếp xúc, cầm nắm hoặc dùng bao bì đựng thức ăn nóng, các phân tử hóa chất này có thể xâm nhập vào cơ thể qua da hoặc đường tiêu hóa, gây ra các nguy cơ dị ứng hoặc tích tụ độc tố lâu dài.
2. Phân loại theo ứng dụng: Công nghiệp và Thực phẩm
Không phải mọi loại bột tẩy trắng đều giống nhau. Thị trường phân chia rõ rệt hai nhóm dựa trên độ tinh khiết và thành phần hóa học:
- Nhóm công nghiệp: Thường chứa tạp chất hoặc kim loại nặng, giá thành rẻ. Nhóm này chỉ được phép dùng cho các sản phẩm không tiếp xúc trực tiếp với con người như ống nước thải, pallet kê hàng, vỏ thiết bị điện công nghiệp.
- Nhóm an toàn (Food Contact Grade): Là các dòng cao cấp (như OB-1 tinh khiết) đã được loại bỏ hoàn toàn các chất độc hại. Chúng có cấu trúc bền vững, chịu nhiệt tốt và khó bị thôi nhiễm. Chỉ nhóm này mới được phép sử dụng cho chai nước, hộp đựng thực phẩm hay đồ chơi trẻ em.
3. Các tiêu chuẩn an toàn quốc tế cần tuân thủ

Để xuất khẩu hàng hóa hoặc khẳng định chất lượng trong nước, nhà sản xuất cần nắm vững các quy định pháp lý liên quan đến phụ gia này:
- FDA (Mỹ): Quy định danh mục các chất quang học được phép tiếp xúc thực phẩm và ngưỡng giới hạn cụ thể.
- REACH (Châu Âu): Yêu cầu khai báo và kiểm soát rủi ro của hóa chất đối với môi trường và sức khỏe.
- RoHS: Hạn chế các chất độc hại (như Chì, Thủy ngân...) thường có thể lẫn trong các loại bột tẩy trắng kém chất lượng.
Việc sử dụng phụ gia không rõ nguồn gốc có thể khiến lô hàng bị trả về hoặc bị phạt nặng do vi phạm các tiêu chuẩn này.
4. Cách kiểm soát an toàn trong quy trình sản xuất
Để đảm bảo sản phẩm cuối cùng an toàn cho người tiêu dùng, nhà máy cần thực hiện nghiêm ngặt các biện pháp sau:
- Tuân thủ định mức: Tuyệt đối không vượt quá hàm lượng khuyến cáo (thường là dưới 0.05% đối với bao bì thực phẩm). Việc lạm dụng không làm sản phẩm trắng hơn mà chỉ làm tăng nguy cơ thôi nhiễm.
- Kiểm tra độ bám: Thử nghiệm sản phẩm bằng cách lau bề mặt bằng dung môi hoặc chiếu đèn UV để xem có hiện tượng phấn hóa (blooming) hay không. Nếu có lớp phấn bám ra tay, sản phẩm đó không đạt chuẩn an toàn.
- Chọn đúng mã hàng: Sử dụng đúng loại phụ gia chuyên dụng cho từng loại nhựa nền (PE, PP, PET...) để đảm bảo sự tương thích và liên kết hóa học tốt nhất.
Kết luận
Chất tẩy trắng quang học là an toàn nếu được sử dụng đúng loại, đúng liều lượng và đúng mục đích. Việc đánh đổi sức khỏe người tiêu dùng bằng các loại phụ gia trôi nổi giá rẻ là hành động rủi ro có thể giết chết uy tín thương hiệu.
Để yên tâm về chất lượng đầu ra, các nhà sản xuất nên ưu tiên hợp tác với những nhà cung cấp nguyên liệu có đầy đủ chứng nhận kiểm định (COA/MSDS). Hiện nay, Hóa Chất Lâm Anh đang phân phối các dòng chất tẩy trắng quang học nhập khẩu đạt chuẩn an toàn quốc tế, sẵn sàng hỗ trợ doanh nghiệp các giải pháp làm trắng hiệu quả và bền vững.